Một trong những cách để thể hiện quyền lực địa vị chính là có bao nhiêu hạ nhân đi theo phía sau và được cung nữ thái giám dìu tay trong mọi sinh hoạt thường ngày.
Trong nhiều bộ phim cổ trang cung đình lấy bối cảnh triều đại nhà Thanh ở Trung Quốc, hẳn rằng bạn không hề xa lạ với cảnh phi tần đi đứng đều được cung nữ, thái giám dìu dắt. Thế nhưng bạn có để ý rằng, chỉ sau khi nhận được ân sủng của Hoàng đế, chính thức sở hữu cấp bậc cao trong hậu cung, thì một người phụ nữ mới được đãi ngộ này. Còn trước khi được ân sủng hoặc bị thất sủng, thì đi đứng đều không có người nâng đỡ, dìu dắt.
Tại sao lại như vậy? Nguyên nhân không chỉ đơn giản là họ được thăng cấp bậc địa vị.
Theo sử sách ghi chép, ở thời đại nhà Thanh, người Hán và người Mãn có sự khác biệt giai tầng rất lớn. Người tộc Mãn tự ý thức bản thân là quý tộc nhất đẳng, cao cấp hơn người Hán rất nhiều. Phi tần trong hậu cung cũng như vậy.
Nhiều Hoàng đế nạp phi không chỉ vì cảm giác yêu thích, mà còn liên quan mật thiết đến vấn đề đại thần và quan hệ giữa các thế lực trong triều. Vì vậy, đa số phụ nữ trong hậu cung đều có địa vị tương đối cao và đều là người tộc Mãn.
Phụ nữ người Mãn và người Hán không giống nhau. Tộc Mãn là dân tộc sống cưỡi trên lưng ngựa, giỏi cầm kiếm bắn cung, cực kỳ mạnh mẽ, cơ thể cũng khỏe mạnh cường tráng, không chỉ nam giới mà nữ giới cũng vậy. Điều này khác xa hoàn toàn với hình ảnh phi tần yểu điệu đi đứng được cung nữ nâng đỡ như trong phim ảnh. Căn cứ vào tình trạng sức khỏe của phụ nữ Mãn Châu, thì đi đứng nằm ngồi căn bản không cần sự trợ giúp của người khác.
Tuy nhiên, hình ảnh trong phim này không phải hư cấu. Từ góc độ lịch sử, có thể giải thích hiện tượng này bằng 3 nguyên nhân sau:
Thứ nhất, phụ nữ Mãn Châu làm điệu bộ yếu ớt là để hợp “khẩu vị” yêu thích của Hoàng đế.
Người đàn ông Trung Quốc thời bấy giờ, bất kể ở dân tộc nào cũng đều thích phụ nữ nhẹ nhàng, thùy mị. Bởi thế mới có câu: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Đặc biệt, sau khi tộc Mãn đổ bộ vào trung nguyên, nhìn thấy dáng vẻ mảnh khảnh, liểu yếu đào tơ của phụ nữ người Hán lại càng thích thú hơn, thế là hạ lệnh phụ nữ Mãn Châu học tập theo, để họ bỏ bớt thói quen “thô kệch” nơi đồng cỏ nắng cháy. Nữ nhân trong hậu cung nghe lệnh mà làm, mục đích chính là để Hoàng đế yêu thích, từ đó dễ dàng nhận được sủng ái, một bước lên mây.
Hoàng đế bấy giờ thích mới nới cũ, nếu không biết thay đổi bản thân phù hợp với thế sự thì chỉ đành ngậm ngùi chôn chân nơi cung cấm dưới thân phận tầm thường.
Thứ hai, sức khỏe của nữ nhân trong hậu cung dần yếu ớt theo thời gian.
Phụ nữ người Mãn mạnh mẽ là điều không thể chối cãi, nhưng nó chỉ đúng trước và sau khi tộc Mãn đổ bộ vào Trung Nguyên một thời gian. Ở những đời Hoàng đế càng về sau của nhà Thanh, người Mãn đã sống quá lâu ở Trung Nguyên, phụ nữ không còn được cưỡi ngựa bắn cung như xưa, suốt ngày chỉ biết chăm chút bản thân và tìm cách để có được ân sủng của Hoàng đế, nhiệm vụ duy nhất là sinh con cho thiên tử. Do đó, sự khỏe mạnh trong gen dần bị mai một.
Sau khi nhận được ân sủng và mang thai, phi tần càng trở nên yếu ớt hơn. Đó cũng chính là lý do nữ nhân hậu cung thường không sống thọ và thai nhi khỏe mạnh chào đời rất ít. Do vậy, họ cần đến sự dìu dắt của cung nữ khi sinh hoạt hằng ngày cũng là chuyện dễ hiểu.
Thứ ba, được hạ nhân đỡ tay đi đường là một tượng trưng cho cấp bậc thân phận.
Sau khi được Hoàng đế ân sủng, người phụ nữ này chính thức có địa vị cao trong hậu cung. Theo đó, cô cũng nhận được rất nhiều đãi ngộ hơn, bao gồm có thêm người hầu, chế độ ăn uống, bổng lộc và quyền lực. Nhờ vậy có thể đắc chí thể hiện cho người khác biết ta đây đã được Hoàng đế sủng hạnh. Bởi lẽ hậu cung ba ngàn giai lệ, nhiều người may mắn được nằm cùng giường với Hoàng đế, nhưng không ít người cả đời cũng chưa thể thấy mặt bậc chí tôn, chứ đừng nói nhận ân sủng.
Một trong những cách để thể hiện quyền lực địa vị chính là có bao nhiêu hạ nhân đi theo phía sau và được cung nữ thái giám dìu tay trong mọi sinh hoạt thường ngày.
Thứ tư, giày đế bồn.
Phi tần nhà Thanh thường mang giày đế bồn - một loại giày đặc trưng của quý tộc hoàng cung Mãn Châu. Với thiết kế "làm khó người đi" này, giày đế bồn khiến phi tần đi lại khá khó khăn, rất dễ bị ngã, người mang quen nhiều lúc cũng khó giữ được thăng bằng khi hoạt động mạnh.
Thậm chí có giai đoạn, phi tần cấp bậc càng cao thì giày đế bồn cũng cao hơn vài phân, kèm theo đó là thiết kế tinh xảo, đính nhiều đá quý hơn. Do đó, có hạ nhân bên cạnh dìu tay đi đứng cũng là chuyện cần thiết.
Nguồn: Sohu