Kitty Genovese là một trong những vụ án mạng nổi tiếng nhất thành phố New York và trở thành tâm điểm chú ý trên toàn nước Mỹ, thúc đẩy quá trình hoàn thiện hệ thống 911 của đất nước này.
Vụ án Kitty Genovese
Kitty Genovese đang trên đường đi làm về vào khoảng 2:30 sáng ngày 13 tháng 3 năm 1964, thì bị một người đàn ông dùng dao tiếp cận. Genovese chạy về phía cửa trước tòa nhà cô ở, người đàn ông đuổi theo, túm lấy cô và đâm cô nhiều nhát chí mạng.
Lúc đó, hàng xóm của cô là Robert Mozer hét lên từ cửa sổ nhà mình: "Hãy để cô gái đó yên!" khiến kẻ tấn công bỏ chạy. Genovese bị thương nặng, cô bò ra phía sau tòa nhà, không đủ sức gọi cảnh sát hay người giúp đỡ. Mười phút sau, kẻ tấn công cô quay lại, đâm cô, cưỡng hiếp và lấy trộm tiền của cô. Cô được Sophia Farrar, một người khác sống trong tòa nhà, tìm thấy. Vài phút sau, cảnh sát có mặt, nhưng Genovese đã chết trên đường đến bệnh viện.
Khoảng 4 giờ sáng ngày hôm đó, cảnh sát sát gõ cửa căn hộ và thông báo cho bạn gái của Kitty là Mary Ann Zielonko về cái chết của cô. Cuộc thẩm vấn bạn gái của nạn nhân cũng không dẫn đến đâu, mặc dù Mary Ann Zielonko vẫn bị xem là tình nghi đã giết người yêu mình.
37 nhân chứng sống
Vào ngày 27/ 3/1964, The New York Times đăng một bài báo có tiêu đề "37 nhân chứng án mạng đã không gọi cảnh sát". Bài báo cáo buộc rằng nhiều người hàng xóm đã nghe hoặc chứng kiến vụ giết người của Genovese nhưng không làm gì để giúp cô. Cuối năm đó, vụ án được viết thành một cuốn sách có tên Ba mươi tám nhân chứng: Vụ án Kitty Genovese.
Thời điểm Kitty Genovese bị sát hại, đã có nhiều người chứng kiến vụ án từ trong căn hộ của mình ở tòa nhà cô ở hay tòa nhà lân cận, nhưng không ai gọi cảnh sát. Sau vụ án, dư luận vô cùng bức xúc trước tình tiết này, tới mức bắt đầu gọi hiệu ứng này là Hội chứng Genovese, một cái tên khác của Hiệu Ứng Người Ngoài Cuộc, khi một người chứng kiến tội ác, việc làm sai trái nào đó, nhưng chọn đứng ngoài cuộc.
Một trong những người hàng xóm được phỏng vấn là Karl Ross. Đêm đó anh ta đang say mèm, sau khi nghe thấy tiếng động, anh ta mở cửa và đi xuống cầu thang ra ngoài căn hộ, thì nhìn thấy Genovese nằm trên đất, vẫn còn sống, còn Moseley thì đâm cô. Karl Ross chạy vào trong và hỏi bạn mình nên làm gì, rồi họ quyết định sẽ không dính dáng đến sự việc ngoài kia.
Vụ sát hại Kitty Genovese được cho là một trong những yếu tố thúc đẩy hệ thống khẩn cấp 911. Năm 1968, 911 chính thức trở thành số điện thoại khẩn cấp của toàn nước Mỹ.
Phá án
Cuối tuần đó, cảnh sát nhận được thông báo về một vụ cướp đáng ngờ. Khi cảnh sát xuất hiện, họ tìm thấy một chiếc tivi trong cốp xe hơi của nghi phạm. Thủ phạm, Winston Moseley, đã bị bắt và đưa về đồn, thú nhận đã ăn trộm đồ gia dụng hàng chục lần. Moseley lái một chiếc xe Corvair màu trắng, và điều này khiến Thanh tra John Tartaglia rất bất ngờ, người này nhớ rằng một số nhân chứng vụ giết người của Genovese đã báo cáo rằng đã nhìn thấy một chiếc xe màu trắng. Khi được hỏi về vấn đề này, Moseley đã không nói gì.
Tartaglia gọi đồng nghiệp của mình đang điều tra vụ án Kitty Genovese là John Carroll và Mitchell Sang. Sau khi thẩm vấn, Winston Moseley đã thú nhận tội ác của mình và xác nhận thêm vài thông tin mà chỉ anh ta, kẻ giết Kitty, mới biết.
Theo lời khai của Moseley, anh ta nhìn thấy Genovese ở một cột đèn giao thông, sau đó lái xe bám theo cô về nhà. Anh ta đã kết hôn và có 3 người con, thú nhận đây không phải vụ tấn công, giết người cướp của lần đầu của mình. Hai nạn nhân khác của anh ta là Annie Mae Johnson và Barbara Kralik. Moseley bị kết án tử hình vào ngày 15 tháng 6 năm 1964, rồi được được giảm xuống án chung thân vào năm 1967.
Nhiều năm sau khi vào tù, anh ta đưa ra một lời khai khác, kể rằng người đã giết Genovese là người khác, còn anh ta chỉ lái xe. Con trai của Moseley cũng tin rằng bố mình tấn công Genovese vì cô đã chửi mắng và xúc phạm bố mình. Năm 2016, Moseley qua đời trong tù.